Fanfic little : Mưa
Author: 0ny
Disclaimers: Các nhân vật từ CCS và một số nhân vật của 0ny tự thêm vào
Category: Original
Genres : Tragedy
Pairing: Tomoyo, Sakura, Meiling
Rating: T (15+)
Warning : đã thay đổi tính cách của một số nhân vật, và còn một điều chú ý nữa , câu chuyện không có thực trong cuộc sống , bây giờ không hề có tình trạng ngược đãi này đâu , hoàn toàn do 0ny hư cấu .
Summary : Một cơn mưa mang đến sự sống …
Chap1 : Gió và cơn giông
- Mày lại đây.
Giọng nói đanh thép xuyên qua đầu sakura ngọt xớt cùng thái độ kiêu căng của Meiling làm Sakura co rúm lại , khép nép ở góc bàn học như một con chuột không hạ thấp ánh mắt nhìn Meiling - một cô gái tóc tím và ánh mắt màu cam nhẹ-
Xung quanh Sakura có thêm ba người nữa- trừ Meiling- đang khoanh tay nhìn sakura , không hoảng hốt, không sợ hãi … nhưng thái độ đó của Sakura chỉ làm cho Meiling chú ý hơn , một câu nói nữa vang lên giữa gian phòng vắng lặng.
-Mày nhìn gì ? - rồi thật bất ngờ , Meiling tát thật mạnh vào mặt Sakura, lại thêm một vết bầm trên khuôn mặt , nhưng ánh mắt xanh lục bảo đó vẫn không nhìn ra nơi khác .Cơ thể ê ẩm , sakura cảm thấy mặn chát trong miệng , và không quá ba giây để nhận ra , từ miệng sakura một thứ gì đỏ đỏ bắt đầu tràn ra ngoài, cô bé nhổ ra , một bãi máu bên cạnh cô. Meiling tiếp tục cười , và Sakura thì vẫn ngồi yên.
Sakura đã quá quen với tình trạng như thế này rồi , vừa mới chuyển đến đây hai tuần trước Cô hiểu mình sẽ phải chịu đựng thôi....sẽ không ai tin cô cả....không một ai.. ai mà tin Sakủa bị ngược đãi? nhất lại là Meiling – con của một tập đoàn danh giá . Cô đã làm gì để phải chịu tất cả những điều này? Meiling đang trút giận lên đầu Sakura...Chợt Meiling ngồi xuống cạnh Sakura và nói nhỏ.
- Mày nhìn xem...giờ đây mày thành cái gì rồi? tao đã từng rất ghen với mày... và điều đó...
Chợt đôi mắt Meiling tối sầm lại, cô đứng dậy và tránh ánh mắt của Sakura. Dường như có gì đang dằn xé nội tâm Meiling.
Vẫn băn khoăn mãi mà không biết nên giải thích như thế nào , Sao Meiling lại ghen với cô được? Ghen về vẻ bề ngoài sao ? Không đâu , không thể nào có chuyện đó .
Tuy ghét Meiling nhưng Sakura vẫn không thể phủ nhận cô ta là một “nữ hoàng” của trường . Hay là về gia cảnh ? lại một điều không thể nữa , Meiling phung phí tiền bạc như thể nhà cô dùng mãi không bao giờ hết vậy , chắc hẳn phải có lý do mà ngày nào Meiling cũng đi shopping trong những nới sang trọng nhất.
Có nhiều người trong trường nịnh Meiling chỉ mong được cô ta chú ý đến … càng nghĩ càng không thể tìm nổi lý do ,Meiling chẳng thua và cũng chẳng hơn Sakura cái gì cả…
Nhưng … hai người không giống nhau về tất cả mọi mặt , chỉ một lý do đơn giản là sakura không có mẹ , cô bé đã mất mẹ khi còn chưa kịp lưu giữ được một hình ảnh nào của bà , một ký ức cũng không cô đã sống như chưa bao giờ có mẹ , ba … lý do ư ?
Ba cô chưa từng nhìn nhận sakura , đó là yêu cầu của người dì thứ hai của cô. Tuy ông vẫn cho Sakura nhiều tiền bạc để có thể xài thoải mái , nhưng đó đâu phải là điều cô cần ? Ông ta chẳng thể hiểu điều đó. Cô còn nhớ lúc nhỏ thường thấy ba mẹ đón các bạn của cô về , Sakura thường chạy đi mà khóc thật to , nhưng bây giờ cảm xúc đã chai lì mất rồi …
Sakura vẫn muốn nhìn thấy cha dù chỉ là một lần , cô không đòi hỏi ông phải có trách nhiệm gì với cô mà chỉ mong muốn gọi ông một tiếng “cha” tiếng gọi thân thương mà Sakura chưa từng được gọi bao giờ …
Mình mẩy đau nhức trong từng cử động khiến Sakura trở về với thực tại , với Meiling đang nhìn cô đầy ngạo mạn .Viễn cảnh tan biến , Sakura nhìn chằm chằm vào Meiling bất lực , ánh mắt vô hồn , mái tóc nâu ngắn dính đầy máu vì mới bị đập đầu vào tường , Meiling ngồi xuống cạnh Sakura rồi nói:
- Mày lại nhìn tao bằng cặp mắt đó à ? có cần tao cho mày một cặp mắt khác không ? Tao ghét đôi mắt ngây thơ của mày...
Meiling nhìn ra chỗ khá nhổ một bãi nước miếng . Thái độ khi nói chuyện với Sakura luôn là như thế . Sakura vẫn yên lặng …
- Đồ mồ côi ,nói đi!
Meiling thúc dục , cô cảm thấy Sakura quá cứng đầu .
-Không được nói thế với tôi! -
Sakura la lên như muốn bổ xô vào tát cho Meiling một cái thật mạnh , nhưng Meiling lại cười đầy khó hiểu , cuối cùng thì Sakura đã phản bác.
-Eo ôi ! sợ quá nhỉ
Giọng điệu đầy mỉa mai làm tim Sakura đập thình thình , giọng Meiling chanh chua chờ đợi một cái gì đó , Sakura nép vào chiếc bàn. Meiling kéo áo sakura lên chuẩn bị đánh cô , nhưng một tiếng động dục giã vang lên , Sakura cười thầm , Meiling bỏ cô xuống rồi ra khỏi lớp , hất tung mái tóc tím.
-Hên cho mày đấy.
Sakura cố đứng dậy , nhưng đôi chân không còn vâng lời cô nữa , loạng choạng , cô té xuống sàn. Vài phút sau cô đứng dậy và đi xuống sân , có vẻ như sakura không có ý định vào phòng ý tế , cô bước ra sân sau , giờ này chẳng có ai ở đó cả , Sakura cố rửa các vết thương bằng nước rồi băng bó … các công việc ngày nào cũng làm vì có ngày nào mà Meiling cho Sakura được yên đâu .
-Chẳng khéo bây giờ còn làm tốt hơn y tá ý chứ.
Sakura nghĩ thầm rồi cười vì câu nói của mình. Đã bao lần có người đề nghị cô chuyển trường nhưng cô chỉ cười , chuyển trường rồi thì sao ? Vẫn như bây giờ , mà cô thì không phải người trốn tránh hiện thực để tìm kiếm một cái gì đó tốt đẹp hơn …
Đôi mắt lục bảo khẽ nhắm hờ... dòng kỷ niệm chạy qua đầu cô thật bất ngờ...
- Sakura.... lại đây.... Tiếng cười và tiếng gọi khiến Sakura cố gắng tìm người ấy...
Sakura tháo nhẹ khăn ra khỏi đôi mắt và mỉm cười... cô chạy vùng lên và nắm chặt.
- Tớ bắt được cậu rồi... Sakura mỉm cười tinh nghịch.... Cô gái còn lại chun mũi và đụng tay Sakura...
- Cậu bắt tớ đi! Sakura ngạc nhiên cô chạy theo và mỉm cười.
- Cậu ăn gian nhé... Meiling...
Sakura lắc nhẹ đầu... phải rồi... Meiling
Xong việc , sakura bước vào căn phòng học , thầy giáo Terada đang giảng, ông nhìn cô không nói gì , dường như chính ông cũng đang bất ngờ... vì những băng trên khuôn mặt sakura lúc này :
-Ai làm em ra thế này ?
Một cái tên hiện lên nhưng sakura như có ai bóp nghẹn , cô không nói cái tên đó. Ttrong giây lát cô thấy mình thật yếu đuối :
- Em …bị té cầu thang.
Hầu như không có lý do nào hay hơn …
Cả lớp cười vang chỉ làm Sakura thêm khó chịu...
Rồi cô đi vào bàn ngồi , chiếc bàn tách biệt hẳn với xung quanh , đơn giản có ai chịu làm bạn với Sakura đâu.
Gió bắt đầu thổi , lạnh lẽo...gió vi vu bên tai và thổi tung mái tóc nâu ngắn của Sakura... Cô ngồi cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy những cánh hoa anh đào trong gió. Gió tiếp tục xuyên qua từng lớp thịt của sakura.
Rồi một cơn mưa trút nặng nề , chưa đến tiết năm nhưng trời đã tối như ban đêm vậy , một thứ gì đó làm Sakura lơ đễnh bài giảng, cô muốn khóc , chẳng phải vì cô bị đối xử bất công , càng không phải vì nhớ mẹ. Nhưng là vì cô quá cô đơn , không ai có thể hiểu Sakura muốn gì. Rồi cô từ từ sống khép kín hơn bao giờ hết , Sakura nín lặng nhìn ra sân một hồi lâu…
Mưa dịu dàng.... mưa trút xuống lặng lẽ...
Mưa không xô vồ ồn ã...
Mưa đang tiếc thương ai?
“Ước gì cơn mưa mau kết thúc “
Cô thầm nhủ , cô biết chẳng ai chịu đi chung với một người xui xẻo như sakura cả , cô tin rằng sẽ không có ai cho cô đi chung dù để ra đến cổng đâu , ướt nhèm nhẹp thế mà về nhà quả là điều đáng sợ…
Nghĩ đến sakura lại thở ra , và cuối cùng cũng đến giờ ra về , cơn mưa vẫn chưa chịu dứt , đứng trong ban công chờ mưa ngớt , đã trễ và mọi người đều đã ra về …
Mưa vẫn rơi... khung cảnh chỉ toàn màu trắng xoá....
Sakura vẫn nhìn từng hạt mưa rơi xuống , cô thầm cảm ơn trời vì đã không cho Meiling bắt gặp và hành hạ cô như mọi khi , cái công việc mà cô ta vẫn hay làm.
Mưa mỉm cười... mưa lạnh và thật cô đơn.
Từ trong mưa những cảm giác dồn dập theo tiếng tí tách ngoài hiên …
Một đôi mắt màu tím ngước nhìn những sợi mưa màu xanh nhè nhẹ .
Sakura khẽ thấy tim mình thổn thức, lòng như ấm lại lạ thường .Cô nhìn vào cô gái , cảm xúc vô cùng bối rối :
- Tomoyo….
Mưa rơi... khung cảnh mờ đi... đôi mắt tím nhìn vào không gian
... mưa..... rơi....
End chapter...
Sr con yêu... bỏ con lâu quá... tưởng drop đến nơi... Sr... hơi chậm nhưng tuyệt đối không drop con đâu... gomen...
Author: 0ny
Disclaimers: Các nhân vật từ CCS và một số nhân vật của 0ny tự thêm vào
Category: Original
Genres : Tragedy
Pairing: Tomoyo, Sakura, Meiling
Rating: T (15+)
Warning : đã thay đổi tính cách của một số nhân vật, và còn một điều chú ý nữa , câu chuyện không có thực trong cuộc sống , bây giờ không hề có tình trạng ngược đãi này đâu , hoàn toàn do 0ny hư cấu .
Summary : Một cơn mưa mang đến sự sống …
Chap1 : Gió và cơn giông
- Mày lại đây.
Giọng nói đanh thép xuyên qua đầu sakura ngọt xớt cùng thái độ kiêu căng của Meiling làm Sakura co rúm lại , khép nép ở góc bàn học như một con chuột không hạ thấp ánh mắt nhìn Meiling - một cô gái tóc tím và ánh mắt màu cam nhẹ-
Xung quanh Sakura có thêm ba người nữa- trừ Meiling- đang khoanh tay nhìn sakura , không hoảng hốt, không sợ hãi … nhưng thái độ đó của Sakura chỉ làm cho Meiling chú ý hơn , một câu nói nữa vang lên giữa gian phòng vắng lặng.
-Mày nhìn gì ? - rồi thật bất ngờ , Meiling tát thật mạnh vào mặt Sakura, lại thêm một vết bầm trên khuôn mặt , nhưng ánh mắt xanh lục bảo đó vẫn không nhìn ra nơi khác .Cơ thể ê ẩm , sakura cảm thấy mặn chát trong miệng , và không quá ba giây để nhận ra , từ miệng sakura một thứ gì đỏ đỏ bắt đầu tràn ra ngoài, cô bé nhổ ra , một bãi máu bên cạnh cô. Meiling tiếp tục cười , và Sakura thì vẫn ngồi yên.
Sakura đã quá quen với tình trạng như thế này rồi , vừa mới chuyển đến đây hai tuần trước Cô hiểu mình sẽ phải chịu đựng thôi....sẽ không ai tin cô cả....không một ai.. ai mà tin Sakủa bị ngược đãi? nhất lại là Meiling – con của một tập đoàn danh giá . Cô đã làm gì để phải chịu tất cả những điều này? Meiling đang trút giận lên đầu Sakura...Chợt Meiling ngồi xuống cạnh Sakura và nói nhỏ.
- Mày nhìn xem...giờ đây mày thành cái gì rồi? tao đã từng rất ghen với mày... và điều đó...
Chợt đôi mắt Meiling tối sầm lại, cô đứng dậy và tránh ánh mắt của Sakura. Dường như có gì đang dằn xé nội tâm Meiling.
Vẫn băn khoăn mãi mà không biết nên giải thích như thế nào , Sao Meiling lại ghen với cô được? Ghen về vẻ bề ngoài sao ? Không đâu , không thể nào có chuyện đó .
Tuy ghét Meiling nhưng Sakura vẫn không thể phủ nhận cô ta là một “nữ hoàng” của trường . Hay là về gia cảnh ? lại một điều không thể nữa , Meiling phung phí tiền bạc như thể nhà cô dùng mãi không bao giờ hết vậy , chắc hẳn phải có lý do mà ngày nào Meiling cũng đi shopping trong những nới sang trọng nhất.
Có nhiều người trong trường nịnh Meiling chỉ mong được cô ta chú ý đến … càng nghĩ càng không thể tìm nổi lý do ,Meiling chẳng thua và cũng chẳng hơn Sakura cái gì cả…
Nhưng … hai người không giống nhau về tất cả mọi mặt , chỉ một lý do đơn giản là sakura không có mẹ , cô bé đã mất mẹ khi còn chưa kịp lưu giữ được một hình ảnh nào của bà , một ký ức cũng không cô đã sống như chưa bao giờ có mẹ , ba … lý do ư ?
Ba cô chưa từng nhìn nhận sakura , đó là yêu cầu của người dì thứ hai của cô. Tuy ông vẫn cho Sakura nhiều tiền bạc để có thể xài thoải mái , nhưng đó đâu phải là điều cô cần ? Ông ta chẳng thể hiểu điều đó. Cô còn nhớ lúc nhỏ thường thấy ba mẹ đón các bạn của cô về , Sakura thường chạy đi mà khóc thật to , nhưng bây giờ cảm xúc đã chai lì mất rồi …
Sakura vẫn muốn nhìn thấy cha dù chỉ là một lần , cô không đòi hỏi ông phải có trách nhiệm gì với cô mà chỉ mong muốn gọi ông một tiếng “cha” tiếng gọi thân thương mà Sakura chưa từng được gọi bao giờ …
Mình mẩy đau nhức trong từng cử động khiến Sakura trở về với thực tại , với Meiling đang nhìn cô đầy ngạo mạn .Viễn cảnh tan biến , Sakura nhìn chằm chằm vào Meiling bất lực , ánh mắt vô hồn , mái tóc nâu ngắn dính đầy máu vì mới bị đập đầu vào tường , Meiling ngồi xuống cạnh Sakura rồi nói:
- Mày lại nhìn tao bằng cặp mắt đó à ? có cần tao cho mày một cặp mắt khác không ? Tao ghét đôi mắt ngây thơ của mày...
Meiling nhìn ra chỗ khá nhổ một bãi nước miếng . Thái độ khi nói chuyện với Sakura luôn là như thế . Sakura vẫn yên lặng …
- Đồ mồ côi ,nói đi!
Meiling thúc dục , cô cảm thấy Sakura quá cứng đầu .
-Không được nói thế với tôi! -
Sakura la lên như muốn bổ xô vào tát cho Meiling một cái thật mạnh , nhưng Meiling lại cười đầy khó hiểu , cuối cùng thì Sakura đã phản bác.
-Eo ôi ! sợ quá nhỉ
Giọng điệu đầy mỉa mai làm tim Sakura đập thình thình , giọng Meiling chanh chua chờ đợi một cái gì đó , Sakura nép vào chiếc bàn. Meiling kéo áo sakura lên chuẩn bị đánh cô , nhưng một tiếng động dục giã vang lên , Sakura cười thầm , Meiling bỏ cô xuống rồi ra khỏi lớp , hất tung mái tóc tím.
-Hên cho mày đấy.
Sakura cố đứng dậy , nhưng đôi chân không còn vâng lời cô nữa , loạng choạng , cô té xuống sàn. Vài phút sau cô đứng dậy và đi xuống sân , có vẻ như sakura không có ý định vào phòng ý tế , cô bước ra sân sau , giờ này chẳng có ai ở đó cả , Sakura cố rửa các vết thương bằng nước rồi băng bó … các công việc ngày nào cũng làm vì có ngày nào mà Meiling cho Sakura được yên đâu .
-Chẳng khéo bây giờ còn làm tốt hơn y tá ý chứ.
Sakura nghĩ thầm rồi cười vì câu nói của mình. Đã bao lần có người đề nghị cô chuyển trường nhưng cô chỉ cười , chuyển trường rồi thì sao ? Vẫn như bây giờ , mà cô thì không phải người trốn tránh hiện thực để tìm kiếm một cái gì đó tốt đẹp hơn …
Đôi mắt lục bảo khẽ nhắm hờ... dòng kỷ niệm chạy qua đầu cô thật bất ngờ...
- Sakura.... lại đây.... Tiếng cười và tiếng gọi khiến Sakura cố gắng tìm người ấy...
Sakura tháo nhẹ khăn ra khỏi đôi mắt và mỉm cười... cô chạy vùng lên và nắm chặt.
- Tớ bắt được cậu rồi... Sakura mỉm cười tinh nghịch.... Cô gái còn lại chun mũi và đụng tay Sakura...
- Cậu bắt tớ đi! Sakura ngạc nhiên cô chạy theo và mỉm cười.
- Cậu ăn gian nhé... Meiling...
Sakura lắc nhẹ đầu... phải rồi... Meiling
Xong việc , sakura bước vào căn phòng học , thầy giáo Terada đang giảng, ông nhìn cô không nói gì , dường như chính ông cũng đang bất ngờ... vì những băng trên khuôn mặt sakura lúc này :
-Ai làm em ra thế này ?
Một cái tên hiện lên nhưng sakura như có ai bóp nghẹn , cô không nói cái tên đó. Ttrong giây lát cô thấy mình thật yếu đuối :
- Em …bị té cầu thang.
Hầu như không có lý do nào hay hơn …
Cả lớp cười vang chỉ làm Sakura thêm khó chịu...
Rồi cô đi vào bàn ngồi , chiếc bàn tách biệt hẳn với xung quanh , đơn giản có ai chịu làm bạn với Sakura đâu.
Gió bắt đầu thổi , lạnh lẽo...gió vi vu bên tai và thổi tung mái tóc nâu ngắn của Sakura... Cô ngồi cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy những cánh hoa anh đào trong gió. Gió tiếp tục xuyên qua từng lớp thịt của sakura.
Rồi một cơn mưa trút nặng nề , chưa đến tiết năm nhưng trời đã tối như ban đêm vậy , một thứ gì đó làm Sakura lơ đễnh bài giảng, cô muốn khóc , chẳng phải vì cô bị đối xử bất công , càng không phải vì nhớ mẹ. Nhưng là vì cô quá cô đơn , không ai có thể hiểu Sakura muốn gì. Rồi cô từ từ sống khép kín hơn bao giờ hết , Sakura nín lặng nhìn ra sân một hồi lâu…
Mưa dịu dàng.... mưa trút xuống lặng lẽ...
Mưa không xô vồ ồn ã...
Mưa đang tiếc thương ai?
“Ước gì cơn mưa mau kết thúc “
Cô thầm nhủ , cô biết chẳng ai chịu đi chung với một người xui xẻo như sakura cả , cô tin rằng sẽ không có ai cho cô đi chung dù để ra đến cổng đâu , ướt nhèm nhẹp thế mà về nhà quả là điều đáng sợ…
Nghĩ đến sakura lại thở ra , và cuối cùng cũng đến giờ ra về , cơn mưa vẫn chưa chịu dứt , đứng trong ban công chờ mưa ngớt , đã trễ và mọi người đều đã ra về …
Mưa vẫn rơi... khung cảnh chỉ toàn màu trắng xoá....
Sakura vẫn nhìn từng hạt mưa rơi xuống , cô thầm cảm ơn trời vì đã không cho Meiling bắt gặp và hành hạ cô như mọi khi , cái công việc mà cô ta vẫn hay làm.
Mưa mỉm cười... mưa lạnh và thật cô đơn.
Từ trong mưa những cảm giác dồn dập theo tiếng tí tách ngoài hiên …
Một đôi mắt màu tím ngước nhìn những sợi mưa màu xanh nhè nhẹ .
Sakura khẽ thấy tim mình thổn thức, lòng như ấm lại lạ thường .Cô nhìn vào cô gái , cảm xúc vô cùng bối rối :
- Tomoyo….
Mưa rơi... khung cảnh mờ đi... đôi mắt tím nhìn vào không gian
... mưa..... rơi....
End chapter...
Sr con yêu... bỏ con lâu quá... tưởng drop đến nơi... Sr... hơi chậm nhưng tuyệt đối không drop con đâu... gomen...